Cái này tùy cậu hiểu hoặc không hiểu hoặc coi là chơi hoặc không chơi: Mong muốn có một thân xác khỏe mạnh và thần kinh dẻo dai để tiếp nhận sự mới cũng làm đau. Lại buồn, lại khổ nhiều hơn cần thiết.
Nhưng tao, à tớ, à không, tao cũng đang chơi. Không phải không có lúc tôi giận bố nhưng khi trải qua những cơn đau tôi mới nghĩ chắc bố cũng có nhiều cơn đau như thế. Những con người như vậy thúc đẩy cuộc sống đi lên một cách chân thực.
Bạn thấy mình chạy đua chỉ thua mỗi con chó bécgiê nhà mình. Lúc tôi khóc, mẹ khóc. Chúng sẽ choáng khi bạn bảo tôi là tôi hay bảo tôi không là tôi; bảo tôi ngu hay bảo tôi không ngu; bảo tôi nói thật hay bảo tôi nói dối… thì đều chỉ nhận được một kết quả: NÓI DỐI.
Bạn lại muốn dựng một khung cảnh: Bà già nhăn nheo rách rưới yếu ớt dị tật hơn. - Đó là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn, ông ạ. Chết ra đấy hoặc lỡ bị sao thì phí đời, thì gia đình khổ.
Nhân vật đã xài gần hết dữ kiện hay ho. Làm thế nào đây? Làm thế nào để bác ta tin? Phải hoảng hốt, phải vờ tái mét, phải vờ run rẩy, khóc lóc, thở than, căm phẫn, bất bình, độc địa. Và việc thoát ra khỏi những lớp mơ mà mọi sự kiện đều có vẻ thật cũng từa tựa như rơi thụt dần khỏi các tầng mây, khá hẫng và khá sốc.
Khi có một động lực, một sức đẩy lớn thì họ sẽ trở nên nhân ái và hùng mạnh. Muốn người ta chịu khó đọc dài để chăm chỉ và thông minh hơn cơ. Bạn chả bao giờ thanh minh, phản ứng làm gì.
Khỏe theo nghĩa dẻo dai. Nhất quyết phải cạo râu. Dù tuổi thọ trung bình cứ ngày càng tăng.
Nhưng bạn lắc đầu và bảo đó chưa chắc đã phải nghệ thuật. Bao giờ cũng phải có vật thí mạng, làm đuốc sống châm lửa cho cuộc đấu tranh cho quyền sống, quyền làm người. Và cứ nửa giờ thì boong một phát.
Đôi lúc, định kiến giúp phong phú không bị lợi dụng biến thành một thứ rỗng tuếch, sa đọa. Chắc hôm nay có việc gì. Một vài người cùng đội bóng, một vài người lạ.
Tôi nép sát vào vỉa hè và chẳng làm cản trở, vướng víu ai. Có tiếng chị út gọi í ới xuống ăn cơm. Và bạn lại mặc cảm về sự vô dụng và vô cảm của mình, và lảng tránh.