Hôm nay đi đâu? Không biết. Vì gia đình? Có, tất nhiên là có. Ở tuổi của nó, trong thế giới hiện đại này, mà chỉ có lượng nhận thức như vậy là còn quá kém và lãng phí năng lực.
Đơn giản vì hai cái đó bản chất giống nhau: Bó hẹp về cảm quan. Với người nghèo thì nó đánh vào thực phẩm. Nhà văn quì bên giường vợ.
Ăn cơm trưa, lúc ngồi mâm phòng này, lúc ngồi mâm phòng kia ở nhà ăn. Câu chuyện có vẻ như vầy. Có lẽ nên vào nhà vệ sinh, rửa mặt và tè một cái, bạn sẽ sảng khoái hơn và kể câu chuyện một cách khoáng đạt hơn…
Tạo hóa thật tốt cho con người bộ óc. Và thế là đời sống lãng phí. Hai lần đại bác bên dưới bắn ngược lên: Khẩn trương lên nào.
Bác bảo: Bao giờ có cái bằng, lấy vợ thì bác mới cho về. Nhưng người đem đến lí luận và động lực lại chính là giới trí thức. Dòng họ nhà mình phải rạng danh…
Cuộc đời bác không đơn giản thế, bác còn tạo ra, nuôi dưỡng và giúp đỡ (cũng như nhào nặn) những con người mà sự bù trừ không đủ trí tuệ để tính toán. Những phút giải lao, chờ đợi, bạn lại quan sát các cầu thủ dự bị ra sân tập nhẹ. Tôi không tự hỏi giờ này ở nhà bác mọi người không thấy tôi về sẽ làm gì.
Và bạn cảm thấy, nằm ngủ tiếp tiếp có vẻ tốt hơn cho bạn. Bác trai có mấy câu tủ làm bạn muốn bội thực. Cái đó tạo nên sự chia ly, sự cô đơn và lòng hận thù.
Tôi ngồi trong nhà nghe bác mắng chị ngay sát vách, lòng đầy lo lắng và cả buồn nữa. Nhủ cố nhớ mà viết lại những đoạn thú vị. Lúc tan tác, có người cười bảo: Đấu tranh gì mà được có dăm bữa nửa tháng.
Bạn chẳng biết phải làm gì nữa. Và bào chữa cho mình bởi sự chăm chỉ lo toan trong sự thiếu tri thức. Và chẳng bao giờ chịu dành ra thời gian đủ viết một truyện ngắn để suy nghĩ về một lịch trình sinh hoạt hợp lí hơn.
Ông anh họ thiu thiu ngủ bên trái. Đây là một sự đào thải vô tình của thời đại. Mà đời người thì có mấy đâu.