Không biết viết đến khi nào thì hết mực? Em định làm gì nếu yêu hết anh? Kẻ không biết thế nào thì mới hết nổi mình. Tua nhanh thôi, mệt rồi. Bạn vội lén lút mang sang đưa cho bác.
Mọi người chọn cho bạn con đường thứ nhật và muốn bạn đi cho hết sự lầm lạc vì phần thưởng sẽ là một cái bằng. Tôi và thằng em lại về. Chỉ còn lớp tro mỏng bên ngoài.
Bạn hy vọng sự không biết rằng cứ chịu đựng thế này có thể giết bạn được tha thứ khi chẳng may bạn tự giết mình trong chờ đợi. Anh bị tổn thương khi thay vì chấp nhận sự thất bại bị vượt qua, họ đốn anh. Hay ông định viết một câu chuyện kêu gọi người ta quyên góp cho vợ ông.
Giám sát tôi, điều đó có nghĩa lí gì. Không hiểu sao tôi không có thiện cảm với các chú. Có thể làm tăng nội lực và liên kết giữa các cá thể.
Đơn giản bạn chỉ viết ra cái cảm giác và sự xoay xở với đời sống quanh bạn. Hay lại phải để tôi tiếp tục mất ngủ mà sáng tạo ra nó? Vì có lẽ ông ta có một sự thân quen với tiềm thức của mình.
Nhưng khi bằng tuổi nó, tôi hiểu biết và tinh tế hơn. Khi mà theo luật, bạn thừa tuổi để đi khỏi nhà và họ đuổi bạn ra khỏi nhà. Hơn thế, còn để xác định bạn đang không mơ hoặc bạn đang viết trong mơ.
Không hẳn là chúng ta thích nói dối, cũng không chắc là thích đùa. Bởi vì, khi đã thực sự thiện rồi thì khó mà đủ ngu si để trở nên ác nữa. Với bác gái, tôi không dám im lặng khi bác hỏi.
Đừng làm mọi người buồn lo. Con đường khá ổn, nhưng vẫn bụi. Chẳng ai thua thiệt cả.
Nhiều khi bạn thấy rõ những giới hạn bị va đập bởi khát khao muốn làm được tất cả. Hắn có thể là một lãnh đạo khác; hay chỉ là một nhà thơ dám viết những điều quá đúng về bản chất của cuộc chiến tôi gây ra. Nước mắt ngưng nhưng nước mũi vẫn chảy tong tỏng, kéo dài, đu xuống trang sách.
Tôi muốn thử những cách khác. Vì thế mà hình thành những mâu thuẫn rất âm ỉ và tích tụ dần, vô hình tạo thành hai cực đẩy nhau. Thận trọng bỏ bớt dần những lo lắng quá mơ hồ cũng làm đầu óc nhẹ thêm chút nữa.