Một hôm ông tụ tập tất cả các hiệp sĩ của vương quốc tại vườn hoa trước lâu đài và nói: - Ta còn đang suy nghĩ. Tôi không nghĩ là mình đã sáu mươi tuổi rồi.
- Xin ngài đừng tức giận! Có phải là ngài nói rằng chưa từng có một cây bốn lá nào mọc trong khu rừng này phải không ạ? Khi anh vừa đến được lâu đài, nó đổ sụp xuống lăn ra chết. Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc xa xôi có một phù thủy tên là Merlin.
- Jim nói giọng run run. Ông cũng thấy vui vui khi thấy người bạn thời niên thiếu - đã nửa thế kỷ nay mới gặp lại - của mình lại muốn kể cho ông nghe một câu chuyện cổ tích ở vào cái tuổi đã bạc trắng mái đầu. - Ta không phải là một hòn đá biết nói.
Tại sao? Đơn giản là vì chàng nghĩ về những gì đã làm, những nỗ lực và công sức của mình đã bỏ ra. - Sid vẫn tiếp tục hào hứng chỉ cho Nott thấy những gì anh đã làm được - Đây là toàn bộ đá thừa và những nhánh cây mà tôi chặt bỏ trong vòng có hai ngày, bởi vì chác anh cũng biết là. Người hiệp sĩ chân chính không trông chờ vào sự may mắn, và không chỉ nghĩ đến mình.
Hy vọng ngày mai sẽ tốt hơn. Ở độ tuổi sáu mươi, sau bao thất bại đắng cây và tuyệt vọng, ông vẩn nở được một nụ cười hồn nhiên. Chúng mau chóng tàn lụi như những hạt giống được rơi xuống sa mạc khô cằn.
Biết đâu từ đỉnh cao chót vót ấy chàng có thể tìm thấy những việc cần làm thì sao? Cây bốn lá không mọc ở đây đơn giản là vì nó không thể. Đó là một cửa hàng sản xuất túi da.
Hãy hỏi ta điều ngươi muốn biết rồi hãy đi đi. Buổi sáng thứ tư khu rừng chợt lạnh lẽo hơn mọi ngày. Làm sao ta có thể tìm được một cái cây bốn lá nhỏ xíu trong khu rừng bí hiểm đó.
Và tôi tin rằng mình sẽ làm được. Và có lúc tôi đã phải nhận thức ăn thừa từ những người hàng xóm tốt bụng. Bí quyết thành công và may mắn của Max nằm ở câu chuyện kỳ diệu mà người ông đã kể lại cho Max từ nhiều năm trước.
Phải nói là Good Luck là cuốn sách độc đáo, sẽ còn được nhắc đến và lan truyền đi khắp thế giới. Rất nhiều lần, và ngay cả bây giờ nữa, tôi luôn nghĩ rằng câu chuyện này đã làm thay đổi cả cuộc đời tôi. Và nó chỉ có thể mọc lên từ lòng đất.
Đoạn ông rút thanh kiến quý bên mình trao cho hiệp sĩ. Sau khi bồi hồi nhớ lại và cùng nhau hàn huyên những kỷ niệm thời thơ ấu được một hồi lâu, Max nói: Hai chàng hiệp sĩ mỗi người đều đi theo con đường riêng của mình.