Và vì thế, nó mạnh hơn. Tôi đốt chút, chả hả hê gì. Bị điểm kém chẳng hạn.
Phố phường quanh nhà lại bình thường. Để họ thấy bị bao trùm và phải nỗ lực để xé cái màng nhầy ấy ra. Tôi biết cảm giác này làm cho câu chữ hoài nghi hơn.
Nó trông như một tác phẩm điêu khắc gỗ được sơn màu rất khéo. Đơn giản thôi, kéo nhẹ nó về phía biển nó sẽ tự lùi lên bờ. Nhưng bạn luôn có cảm giác mình chẳng phải là nghệ sỹ.
Cái sịt mũi không còn là cái sịt mũi do bị cảm. Mẹ thì độ này da sạm đi. Là la lá, cho đến giờ phút này, bạn có vẻ quên rồi đấy.
Không hy vọng những ký ức không bị xáo trộn hoặc nhầm lẫn. Cũng như khi tôi viết bài Con mèo treo cổ thì một thời gian sau, con chó Phốc nhà tôi nhảy từ lầu bốn xuống đất trong một ngày mưa… Chả phải tôi có tài tiên đoán khỉ gì đâu. Ấy, đừng bảo tở hoang tưởng.
Với sự tự tin ít ỏi của mình, bạn sẽ giữ chừng mực và hành động tử tế đến mức có thể. Thưa chú, tôi không phải là đứa để chú đối xử như một con chó. Tôi luôn có ấn tượng về sự kém nhiệt tình của những cậu con nhà giàu với những đối tượng không đem lại lợi ích cho họ.
Một lí do rất ngại nói ra vì sợ bị coi là đạo đức giả: Sợ hưởng nhiều hơn người khác. Và xã hội nó đâm ra thế này. Cũng có cớ để thôi viết.
Tôi thấy xã hội này khổ và cần làm cho nó bớt khổ càng sớm càng tốt. Không được đâu cậu ơi. Hay bị bạn bè lợi dụng và hiểu lầm.
Nhưng mà chắc là ra được thôi. Như một khẩu hiệu của tâm thức. Mới dám nửa đùa nửa thật như thế.
Vì tí nữa, bác tôi cũng đến xin xe cho tôi về mà thôi. Hắn phải lừa phỉnh mình. Ngứa tay hái chơi? Không muốn nó mọc chỗ đó hút chất của cây to? Hay đem trồng nơi khác? Lại có một bức tường cạnh trường học, hôm bạn ngồi quán nước thấy ai đó đã dỡ gạch tạo thành một ô cửa sổ trên bức tường ấy.