Bạn tự hỏi không biết đến bao giờ hay không bao giờ bác (cũng như những người đặt gánh nặng gia đình lớn lao lên mình và giải quyết một cách dứt khoát, thậm chí, tả khuynh và độc đoán) cảm nhận được dòng suy nghĩ ấy. Khi trí óc đầy nhóc ý nghĩ, bạn sẽ thấy máy đọc suy nghĩ hay máy phát hiện nói dối chỉ là một trò hề. Các anh chị chưa bao giờ dám thế.
Họ không thừa nhưng cũng không quá thiếu. Cái trạng thái về chia sẻ rất phức tạp. Rồi ông lại bảo: Thôi.
Nó chỉ chuyển hóa từ dạng này sang dạng khác. Nhưng tớ không tin vào những kẻ than vãn và hay đòi hỏi thứ tự do mà bản thân không xứng với nó. Ai rủ em? Cô liếc sang cậu bạn ham chơi ngồi cạnh tôi.
Đôi lần, ông hoặc các bác gợi lại lời hứa đó trước việc bạn bảo lưu một năm. Rồi bảo cảm ơn ta đi. Đó là một niềm an ủi.
Để phân biệt nó với sự chăm chỉ hay vô thức thuần túy loanh quanh những lối mòn. Nhưng vấn đề đó lại là loại cảm xúc bất mãn về cảm xúc tự nhiên. Hồi chị út đỗ đại học, bác hứa bỏ, xong lại đâu vào đấy.
Có người cười toe toét. Vừa đi đá bóng về buổi chiều, bác hỏi: Hôm nay cháu có đi học không. Ông anh bảo không khí mờ ảo nhỉ, như sương mù, khó thở hơn bên kia.
Em hãy tơ tưởng về hư vô những lúc lòng em đầy dục vọng và mơ màng về dục vọng những lúc tâm hồn em dần tràn ngập hư vô. Trước đó, lúc nghe mẹ khóc bên cạnh, tôi đã muốn ôm lấy mẹ, gục đầu vào vai mẹ. Đã ai thực sự đặt lòng tin vào bạn đâu.
Bởi rốt cục sự lương thiện có thể giết ta chết trước khi ta kịp đem nó đi hồi sinh người khác. Thử tiếp đến máy chạy, máy leo núi. Hôm nay chỉ phải học 3 tiết sau theo cái lịch học lại của tôi.
Ngọn lửa lớn làm ông ta hả hê man rợ. Bạn không coi đó là một nỗ lực sai lầm, huỷ hoại toàn bộ sự tự nhiên. Nhưng những người khác thế, họ tìm giải pháp cho một cuộc sống thoải mái, tự do, hưởng thụ đúng cách hơn.
Cháu về nhà vẫn bảo các bác chăm sóc cháu rất kỹ đấy ạ. Khóc không phải chỉ vì giận dữ mà còn vì mình hèn. Khi chúng làm tôi thấy nhẹ đi.