Chúng ta biết được thế nhờ một bức thư từ giã cõi đời mà tám tháng sau một nhóm thám hiểm cứu nạn tìm thấy bên 11 cái xác cứng ngắt. Mỗi nhân viên khỏi phải ôm từng chồng báo cáo về nhà, khỏi phải khổ tâm về những vấn để chưa giải quyết. Bạn và tôi, ngay trong lúc này đây, chúng ta đứng tại chỗ hai cái vô tận gặp nhau: cái dĩ vãng mênh mông có từ thời khai thiên lập địa và cái tương lai nó bắt đầu từ tiếng cuối cùng mà tôi mới thốt.
Sau, tôi tìm đến ông và yêu cầu ông thuật đời tư cho tôi nghe. Số mạng đã bắt vậy". Tờ Times có đăng một bài nói về một sĩ quan bị trọng thương ở Guadalcannal.
Nghe bạn hỏi có đau khổ gì không, thì bà đáp: "Không, không có gì cả". Nghĩ tới khi về nhà, thân hình tiền tuỵ mà sợ, khóc lóc như con nít. Chàng kể: "Giữa trận đấu, tôi đột nhiên cảm thấy hết thời gian.
Gần như quên rằng đã có hồi đau bao tử và đau ruột. Ngẩng lên nhìn rặng núi xanh ở Virginie, ông thốt: "Cảnh đẹp làm sao! Thiệt từ trước lão chưa có cơ hội nào để ngắm cảnh thần tiên như vầy". Tôi nói vậy vì tôi đã được kinh nghiệm.
Vậy nguyên nhân của chứng thần kinh thác loạn là gì? Không ai biết được đủ hết. Cái thuật giản dị đó thành công chăng? Thành công thần diệu! Xin bạn thử đi. Bà xin nhà ngân hàng một tập chi phiếu, cho đứa con gái chín tuổi của bà.
Bài học ấy khó thiệt. Câu chuyện của ông hay và cảm động tới nỗi sau mỗi buổi học, tôi mời ông lại dùng bữa tối với tôi. Trước kia tôi ngủ ngon quá, chuông đồng hồ báo thức mà tôi vẫn ngủ và sáng nào tôi cũng tới sở trễ.
Không còn cách nào khác, tôi tỏ vẻ làm đúng chỉ thị của chúng. Điều ấy, Billy Phelps ở Yale đã biết rõ và ông đã sống đúng theo đó. Sau đó tôi thấy một điều quan trọng, là nếu tôi làm việc như tôi thật tâm thích nó, thì rồi tôi thích nó một vài phần được.
Mới rồi tôi gặp một thương gia ở Texas, đang ngùn ngụt lòng uất hận. Thiệt ra đời tôi cũng như đời hết thảy chúng ta, nhờ Chúa, còn được nhiều nỗi đáng vui. Nếu gặp một người dắt một con chó đẹp ở ngoài đường, luôn luôn tôi khen con chó đẹp.
Để cho cơ thể duỗi ra. Người này thụt két lấy tiền đầu cơ. Người nào làm được như vậy là một tín đồ rồi mặc dù không biết chút đạo.
Nó gởi lại bà số tiền đó như gởi tại nhà ngần hàng cho trẻ em vậy. Khi không bán được cho tiệmtạp hóa nào, ông đi quanh tiệm mà suy nghĩ. Tại sao phải đợi tới khi thất vọng? Tại sao không tụng niệm để hoán cải năng lực của ta mỗi ngày? Tại sao cứ đợi tới chủ nhật?