Cháu phải nghiêm khắc với mình và sửa ngay. Ngả đầu cạnh nàng, áp tay nàng vào má. Vẫn chứng nào tật nấy.
Việc nhớ được giấc mơ là một sự tiến bộ về lí trí và trí nhớ. Bởi vì bạn đã từng làm thế, đã từng lết đi trong vài năm. Tôi xịt xịt xịt lên đầu.
Hôm đó trời mưa to vừa tạnh. Cũng vì ít trải qua mà tôi chưa đủ hiểu họ để làm họ có thể hiểu lại tôi. Tôi thôi xúc động rồi.
Tôi hơi để ý anh chàng, chắc lớn hơn tôi độ dăm tuổi, xử lí cái vỏ kẹo thế nào. Có lẽ bây giờ, gặp những trường hợp như vậy, tôi sẽ thể hiện uy lực bằng cách khác. Suốt từ nãy, băn khoăn làm cái thá gì.
(Còn với đàn ông thì không thích rồi). Bác gái: Mua sách làm sao hết cả buổi chiều? Tôi: Im lặng. Hết xe này đến xe kia khoe giọng hát của mình trong cuộc thi ngoài trời.
Dẫu không phải không có lúc buồn. Họ bảo: Cháu không được để râu, đến ông và các bác còn không để mà cháu lại để. Lần bắt bài đầu họ tha vì cũng đúng về thế hệ của ta nhưng không phải ta.
Để thoát khỏi nỗi chán chường. Cái đó không làm tôi khinh bỉ, cũng chả xấu hổ khi người trên đường ngoái lại nhìn. Như đã nói, độc giả rất lười tìm đọc sản phẩm chưa có thương hiệu.
Bởi vì, nếu họ ác thì bất cứ ai, thiện hay ác hay trung dung, đều có thể bị họ tiêu diệt như những con tốt thí trên bàn cờ, khi cần. Cái trạng thái chẳng làm gì nên hồn cả và miên man bàng bạc vẻ bi quan trong cái trạng thái ấy. Mẹ tiếp tục lay bạn dậy, bạn cứ rúc vào chăn.
Khi đã hay thì chắc chắn nó sẽ cho ai đó và vì cái gì đó. Cháu phải nghe lời khuyên của mọi người và tự phê bình. Và thế là thế hệ sau lại phải gánh những tàn tích.
Họ không đấu súng đấu gươm mà đấu trí. Và họ chỉ tìm và so sánh những gì phản chiếu chính họ. Bạn cười cười, thế là vẫn chưa hết mơ rồi.