Ban đầu giận bố mẹ làm tôi nhục. Là cả ham muốn hành động theo bản chất. Tôi cứ đứng đó, trước cửa đồn các chú, nghĩ ngợi miên man, chẳng biết để làm gì, chẳng lo lắng hay hồi hộp gì.
Mà mình chả biết quái gì về mình cũng là chơi. Đau hơn, dằn vặt hơn mà làm gì. Mà không phải bất cứ cái gì hắn tạo ra ta cũng tạo ra được.
Bác hỏi: Sao con không đi học. Tiếng tít tít vẫn va đập vào não bộ cũng tiếng còi xe triền miên. Nắng lên, nóng, bạn cởi áo len ra.
Dù gì thì các vệ tinh của bác cũng khó biết hoặc biết cũng khó nói. Tôi cất tờ giấy vào cặp. Rồi thì hắn cũng nhận ra hắn muốn sáng tạo thật nhiều nhưng cũng muốn nghỉ ngơi để thưởng thức những sáng tạo của người khác.
Và khi bác xuống đề nghị tôi về giúp bác vì chị cả sắp lấy chồng, lại cũng để đưa tôi vào khuôn khổ, bố mẹ không phản đối gì. Cái đó là một động lực nghiêm khắc để tự hoàn thiện không tồi khi trót sống trong xã hội này, với tính cách bạn đầy dễ dãi và hoang dã thủa nhỏ. Mà thản bởi vì lòng cần thản.
Tôi có thể chấp nhận ngay án tử hình mà không cần tranh cãi, bào chữa. Dù sao sự lâu bị phát hiện cũng có thể có cái may. Tôi hy vọng việc sớm nhìn nhận ra điều này sẽ làm chúng ta hành động cùng nhau sớm hơn để loại bỏ dần sự ngu dốt cho nhau.
Và biết đâu, đồng chí ấy sẽ tâm sự với mình nỗi buồn khi ngày ngày phải còng tay những đứa trẻ già chát và hận đời mới chỉ bằng tuổi đứa con thứ hai của mình. Chỉ thấy một tí xíu thất vọng. Đủ năng lực không? Và dám không? Nếu định sửa chữa, khuyên răn cho bức tranh phản ánh chính nó.
Cũng là dành sức chuẩn bị chiến đấu với thái độ của mọi người trước hai tin: Một là bạn bỏ học, lừa dối. Nhưng bạn muốn xin lỗi trước cho sự ngộ nhận và quảng cáo láo làm mất thời gian độc giả dành cho những cái hay ho khác nếu tác phẩm dở. Ta không muốn đợi họ tìm đến ve vãn lúc ta đã già yếu hoặc chết nên ta phải cứu chính mình, mở rộng mình.
Cuối cùng trả lời Vâng là hợp nhất. Bác lên nhắc lại bài học thuộc lòng luân lí. Ngôi nhà nào cũng mở cửa để bán một cái gì đó.
Ví dụ anh ta sẽ tự bảo mình điên khi đứng giữa đường hét Đờ mẹ bọn tham nhũng lúc thấy một gã như vầy đi qua. Bạn sẽ kể nhanh nhanh thôi. Và cứ vài gia đình thì phòi ra một sinh thể lạc loài khi không chấp nhận cái đều đều ấy.