Bác bảo: Cháu thì làm sao vận động trí não nhiều như thế. Đòi hỏi một sự hy sinh và đùm bọc lẫn nhau ngay lập tức trong cả một cộng đồng con người lây nhiễm sự vị kỷ, sức ì và thiếu niềm tin mãn tính là một điều viển vông. Vừa rồi, máy tính trục trặc, hỏng mất tám trang vừa gõ và một đoạn phân tích mới.
Cháu bảo trời mưa, trú mưa, vào hàng điện tử chơi. Mà một con lợn như thế thì hầu như ai (trừ bản thân nó) cũng biết rằng nó hay rống bậy. Họ sợ khổ cái khổ của sự thay đổi, tuổi tác đã làm họ sợ khổ rồi.
Trên đường về, bác tôi bảo: Đấy, con thấy không. Thôi rồi, chậc, lại mơ, bạn biết. Nơi chúng không thèm đớp miếng mồi ẩn dụ nhạt hoét.
Vả lại, đây không phải lần đầu bạn mơ kiểu đó nên bạn khá tin là mình sẽ kể được ít nhiều. Ông anh cứ kéo cửa vào, mãi không mở được, tôi nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Bác bắt đầu lấy thức ăn ra cho.
Lúc tan tác, có người cười bảo: Đấu tranh gì mà được có dăm bữa nửa tháng. Trong các khả năng có thể xảy ra thì tôi thiên về chọn sự không biết và biết không dám nói hoặc không nói vì không thấy kiếm chác được. Đòi hỏi một sự hy sinh và đùm bọc lẫn nhau ngay lập tức trong cả một cộng đồng con người lây nhiễm sự vị kỷ, sức ì và thiếu niềm tin mãn tính là một điều viển vông.
Đến nhanh nữa lên, để con người đỡ khổ. Rồi lại ngồi trên ghế đá viết tiếp. (Nhưng bây giờ tôi thấy, thực ra, mẹ rất mạnh).
Người hoài nghi mệnh đề bạn là thiên tài nhất có khi là chính bạn, kẻ tự dằn vặt. Sống dần hoá ra cũng không đến nỗi quá nhát gái. Bạn không sợ người ta chán đọc vì họ chán đọc chắc gì bằng bạn chán viết.
Bạn không thích sự không nhất quán này. Biết nhau lâu mà ít nói chuyện, để xem còn chuyện gì để nói đây? Người rỗng như không có lực.
Nhưng một đứa trẻ thì không có được tiếng nói của mình trong xã hội đầy bon chen, tự phụ và thiếu tôn trọng này. Nhưng mà vẫn sẽ có những sai lầm. Hoặc tôi chuyển lớp.
Nhà văn vội áp trán vào miệng nàng. Điều này khiến nội tại bạn càng bị tổn thương nặng nề. Hai bên dè chừng nhau.