Tôi chưa làm thế bao giờ. Tôi muốn thử những cách khác. Chúng tôi cùng đi bộ đi học và cùng đi bộ về.
Tôi không lường được đến ở nhà bác nghĩa là tôi lại phải làm lại từ đầu, lại phải mất thời gian để họ (cũng như bố mẹ tôi ở những thời điểm ban đầu) tin là tôi đau không xoàng cũng như biết tôi là một tài năng. Như kiểu những tên sát nhân đã cắt rời những bộ phận của phụ nữ phỏng theo những bức tranh của một họa sỹ. Dù vì chúng mà bạn bị đèo bòng, phải sống trong trạng thái chờ đợi được trả tự do.
Lắng nghe sự biến chuyển của trạng thái. Chia luôn thành hai phe ẩu đả. Thời gian đã dạy con người bài học yêu thương.
Nhưng nếu họ chỉ biết vài thông tin lệch lạc… Bạn hơi buồn (và trách mình một chút xíu) khi không đủ niềm tin vào lòng bao dung cũng như sự đào sâu của họ để cảm giác khác điều này: Dễ họ nhìn bạn với ánh mắt thương hại xen chút trách móc. Nên bất cứ kẻ nào có ý định ngăn chặn mục tiêu tối thượng và cao cả đó của tôi là đi ngược lại lợi ích chung của nhân loại. Rôm rả, anh họ lại đem vài giai thoại về bạn ra kể: Một hôm trời lạnh ơi là lạnh.
Sau niềm vui chung, họ dễ lại lừa dối và khinh thị lẫn nhau. Lúc nãy chị út gọi bạn dậy, giật giật chăn, không ăn thua. Vết xước dài gần cùi chỏ do ngã trên sân ximăng trong trận thua vừa xong nóng ran lên như dán cao salonpas.
Và đã nghe thấy 2 cú điện thoại, 1 lần bấm chuông, và tiếng ồn từ những người thuê nhà. Tôi không thân được với những thằng con trai cùng lớp. Em biết lúc ấy anh sẽ phá lên cười và ôm chặt hai mẹ con…
Viết ra là đem chúng đi triệt sản bớt. Nó còn ngộ nhận là nó có đầy tài nữa. Thế là cứ nằm cho ý nghĩ tràn lên, dâng ngập người.
Cũng chẳng có gì lạ kỳ để tả. Tôi biết làm thế nào khi tôi muốn hít thở khí trời. Sau hai tuần (chỉ làm ngày chẵn còn ngày lẻ ngủ li bì), bà chị, sếp, ký cho trưởng phòng phát cho tôi một tờ giấy lĩnh lương: 200 nghìn.
Cái chính nằm ở sự tự điều chỉnh. Một phần vì sự tàn ác của kẻ nắm quyền lực. Khi nó ngừng chứng minh, những đứa trẻ bất hạnh không được nuôi dưỡng trong tình thương như những kẻ có tài nhưng ác kia, ngày một nhiều.
Cuộc đời của bác làm rất nhiều cho người khác nhưng biết đâu những công việc ấy lại bù trừ hết cho nhau. Màu mận đương độ chín. Người ta có thể có bản lĩnh để chịu nhục, chịu chơi bẩn nhằm làm nên nghiệp lớn.