George Burns đã kể cho tôi nghe một câu chuyện rất buồn cười: Bốn người xếp hàng rồi đo xem ai cao nhất. Ở công việc nào cũng vậy, nói chuyện với ông chủ rất có ích.
Chương trình Don McNeills Breakfast Club sau 5 phút giải lao không quay trở lại, vì ban nãy tôi đã gạt cần ngắt sóng. Những người tổ chức tiệc tùng có kinh nghiệm thường trang hoàng gian phòng, nhà cửa sao cho không khí thật thân mật và thoải mái. Năm 1984, tôi đến Hội nghị của đảng Dân chủ ở San Francisco sau khi Cuomo đã trình bày xong những quan điểm chính của ông.
Đừng chê bai, hạ thấp người khác. Tôi đánh giá Robert là một trong những vị khách vui nhất. Cố lên nào Larry! Và tôi chợt nghĩ ra một ý.
Thứ hai là tầm quan trọng của sự mạnh mẽ, quyết đoán. Thế là tôi lọt xuống luôn. Khi chiến tranh thế giới thứ hai bắt đầu diễn ra, Churchill đã đến nói chuyện với các sinh viên một trường đại học ở ngoại ô Luân Đôn.
Rồi vỗ vai Don nói rằng: Ồ, Don đấy à? Gặp cậu ở đây tớ mừng quá! Nếu muốn học hỏi những điều hay từ người khác thì hãy tham khảo và ứng dụng một phần nhỏ nào đó thôi. Một trong những người bạn của tôi ở thủ đô Washington bao giờ cũng mở đầu câu nói bằng Bạn biết không….
Vị khách mời có óc khôi hài này đã lôi cuốn được tất cả mọi người. Khung cảnh bạn chọn để bạn bè cùng nhau trò chuyện thì không cần quá màu mè. Anh chàng giậm chân thình thịch, cụp tay lên miệng làm loa rồi hét toáng lên: Moppo! Moppo! Về nhà ngay! Cậu… đang chết!.
Hai ngàn con người trong khán phòng đã phải chịu đựng một bài nói dở và nhàm chán. Câu chuyện trên nghe có vẻ khó tin nhưng đó hoàn toàn là sự thật. Chúng tôi phải tổ chức một bữa tiệc trọng đại vào tối Chủ Nhật này tại Fontainebleau.
Bên cạnh việc tích cực và hăng say luyện nói, ta cần xem trọng hai yếu tố sau: Quan tâm chân thành đến người đối diện và sự cởi mở về bản thân. Về yếu tố thứ tư có một óc khôi hài thì Nixon không có. Trong chương trình của tôi thì ngược lại, tôi không bao giờ hỏi những câu mà tôi đã biết trước câu trả lời.
Đây là ngày đầu tiên tôi bước vào nghề phát thanh. Không may người cao nhất trong nhóm lại là người mập nhất! Chỉ anh ấy mới với tay được tới cái lỗ, và khi đang leo lên lưng chừng thì bị kẹt cứng. Yêu hay ghét đơn giản chỉ là những cảm xúc bình thường cần phải có của một con người.
Thế là tôi cứ quanh quẩn ở đó, chờ đợi một cơ hội. Herb là đứa nhìn thấy Moppo trước tiên. Sao thầy không làm nhiều hơn thế, thưa thầy? Với một cuộc điện thoại không liên lạc được thầy đã ra chỉ thị cho cả trường làm lễ tưởng niệm Gilbert.