Tôi bảo chỗ than này hôm qua em đến đã thấy. Nhưng điều đó cũng chứng tỏ để bao người có tầm nhận thức và khả năng dung hòa thấp hơn bố có được sự đổi mới, thật khó vô cùng. Chỉ hai chữ BÀI LÀM mà tôi viết mãi ông ta không hài lòng.
Tôi cũng chấp nhận thế, mặc dù, với tôi, cái xe ấy vứt đi cũng được. Bạn nằm xuống, trùm chăn lên đầu. Mở đầu là tên của bạn, sau đó là …is a.
Nhưng thật tình lúc này bạn muốn được nghỉ. Có lẽ câu nói đó còn vì nhiều dồn nén khác. Cát là tâm luân lưu giữa hai khoảng đó.
Lúc ấy, tôi bỗng cảm nhận được tình thế, tôi không muốn rầy rà, những câu xúc phạm kia tôi cũng đã quen. Và khi đứng trước một phiên toà xử tôi về tội giết người dã man, tôi sẽ nói những kẻ bị tôi giết, chúng không phải là người. Chỉ như mỗi ngày đều đều ăn một phát búa gỗ vào đầu.
Tuổi phát dục đâm không bình thường… Tất cả trị giá một cuốn tiểu thuyết ông viết trong năm năm. Nước mắt ơi! Hóa ra mày chẳng cạn bao giờ.
Rằng: Sự lười biếng ấy khiến trẻ con khổ. Dừng lại vẫn là chơi. Sáng nay em đi làm không rõ cháu có học không.
Bởi thế, anh yêu từng tiếng nói của em. Mà em lại chẳng thể sưởi ấm hết hồn anh. Hơn nữa thì bọn tham nhũng cũng không phải thứ mạt hạng chỉ biết chửi bậy ngoài đường như anh ta, cô ta.
Họ bảo cắn là anh không thể không cắn dù có thể anh kinh tởm hành động đó. Ông cụ bảo thích nhấm nháp sự đau đớn ấy. Ông cụ rất phấn chấn.
Tôi đi bộ cũng được. Nhưng cũng không nên dằn vặt và quá xấu hổ. Hiểu biết này đến hết sức đơn giản.
Sự so sánh tối nghĩa đó cũng có lí do là xu hướng tuyệt đối hóa sự lựa chọn và đòi hỏi sự hoàn hảo, dâng hiến trọn vẹn vốn có của đời sống, nghệ thuật. Bàn học và máy vi tính của chị út được chuyển sang đó. Bởi nếu không, sẽ viết cho đến lúc trả lời rằng: 2 tiếng trước, tôi đang viết.