Một giọng trầm, một giọng cao kiểu trẻ con. Không hiểu sao ư? Không, tôi biết, mình còn thiếu nhiều cái để có một niềm vui tương đối trọn vẹn. Luôn cảm thấy bị khinh bỉ khi mọi người nhìn.
Nó, tiềm thức, suy nghĩ và vận động cùng với sự suy nghĩ và vận động mà bạn nhận thức được bạn đang. Để trẻ con bớt dần phải khóc. Nói chung bạn tạm chiếm được thành luỹ này rồi.
Nếu không có một lực đẩy cực lớn. Nếu sớm hủy hoại là có tội với sức sáng tạo của mình. Tôi thử trôi theo cuộc phiêu lưu của nó.
Nhưng sự bình thản đó cũng đồng nghĩa với sự tự bó hẹp cũng như đánh mất những rung cảm tự nhiên và bản năng, tiêu hủy những khủng hoảng tâm thức cần cho sáng tạo. Như thế bạn sẽ bớt được nghe bài cháu phải tự xác định cho mình. Mất cái giấc mơ đấy.
Và như thế, sẽ vừa không có sức mạnh cưỡng lại được vai trò của con rối, vừa tạo nên niềm an ủi cho kẻ bạo tàn: Ta chỉ giết những sinh linh ngu xuẩn và vô nghĩa mà thôi. Mất chứ không phải biến mất. Bởi cuộc sống của tôi đầy bất trắc dù tôi còn cố giữ được sự bình yên, hòa thuận tương đối cho đến lúc này.
Dù vợ con hắn vẫn cười dịu dàng trước bát canh rau muống đỏ quạch. Điều đó càng làm họ lấn tới, họ không hề coi viết là một công việc. Nếu dư luận tiếp tục ơ hờ thì bạn sẽ cư xử theo một cách khác.
Tôi hiểu chúng và tôi tường tận chúng. Vì nhiều cái oan không giải mà gây hiểu lầm thù hận muôn đời. Đó là một niềm an ủi.
Giữa quãng ấy, nó còn vận động. Hồn nhiên đến đáng thương. Ví dụ Tây nhìn thấy chỉ một hành động ấy mà đánh giá người Việt thiếu văn minh thì Tây dốt.
Chỉ tại thằng em tớ và tớ ngồi trong lúc người ta đứng thì ráng chịu. Bạn thấy mình chạy đua chỉ thua mỗi con chó bécgiê nhà mình. Nàng thấy lạ lùng và cười với cô bạn bên cạnh: Bạn này lạ lắm.
Có lẽ chỉ viết đến đây thôi. Mà cũng là bỏ ngoài tai, ngoài mắt, ngoài xúc giác tất cả. Thật ra sự thể có cái gì đâu, mọi người lo quá làm khổ nhau.