Công ty điện báo và điện thoại của Mỹ (AT&T) và công ty sản xuất máy móc kinh doanh quốc tế (IBM) là những trụ cột trong ngành công nghiệp của họ. Hartree nói rằng: Tất cả những tính toán trên cả nước có thể được làm trên ba máy tính đang lắp đặt Cambridge, Teddington và Machester. Phương thức của Watson trong thời gian dài là cho thuê máy, từ Mỹ đến các nước khác.
Đến thăm trường học của IBM ở Endicott, Watson nói với các sinh viên của mình: Chưa biết bán hàng, Watson thường nói với Range: Tôi không giành được bất kỳ đơn hàng nào nhưng tôi bao quát được công việc kinh doanh của tôi, thì ông này gầm lên: Đừng bao giờ đến và nói với tôi về tầm bao quát. IBM đã làm tràn ngập thế giới với những cái máy tính nhỏ gọn mà giờ đây người ta quen gọi là PC (Personal Computer) với tốc độ chóng mặt: 250.
Hai năm sau, 1945, IBM của Watson ký hợp đồng mở phân xưởng người lao động khiếm thị ởBinghamton, New York. Vậy thì lễ ra mắt này phải là dịp để thiên hạ gọi máy tính là IBM 701. Ngày nay, bạn có thể thấy các nhà lãnh đạo áp dụng Ngày tiếp xúc đón tiếp trực tiếp bất cứ ai
Thoạt đầu, tưởng chừng như Tom đang chống lại người cha vừa gia trưởng vừa tràn ngập tình yêu thương, bằng cách đánh cược toàn bộ IBM vào lựa chọn mà Fortune gọi là Canh bạc 5 tỉ đôla. Quê hương của Watson tuy tham chiến và bị tấn công ở Trân Châu Cảng, hai con trai của ông đã nhập ngũ nhưng nước Mỹ chưa bao giờ là chiến trường. Vết thương đó không phải là khoản lỗ nặng nề mà là công ty đã xa rời triết lý kinh doanh của nó.
Chúng ta sẽ không nói về IBM. Việt Nam thì sao? Câu trả lời là: Ở đâu khi có ai đó nghĩ đến chuyện làm ra những doanh nghiệp, những tổ chức toàn cầu, thì Thomas Watson là một nguồn tham khảo quan trọng. gian bên trên của phòng họp.
Nhưng điều ông muốn nói từ sự kiện này chính xác là: Hãy từ bỏ ám ảnh thế giới phụ thuộc IBM để nghe khách hàng chờ đợi gì và thế giới đang đi những bước đi nào. Suốt những năm tháng đầu tiên gầy dựng CTR thống nhất, Watson nỗ lực không mệt mỏi để một nhúm 400 nhân viên của mình hiểu rằng tổ chức của bạn có giá trị gì, trước khi biết tổ chức của bạn làm cái gì. Lần thứ ba, thay vì đóng cửa các nhà máy sau khi Thế chiến thứ hai chấm dứt, Watson đã làm ngược lại: Tìm
Tổng thống Mỹ Dwight Eisenhower phát đi thông điệp trên báo chí: Thomas Watson ra đi, đất nước mất đi một người Mỹ thật sự cao thượng, một nhà công nghiệp, một công dân tốt và đầy tính nhân văn; tôi mất đi một người bạn tốt mà lời khuyên của ông luôn luôn thể hiện sự quan tâm sâu sắc đến tất cả mọi người. Đó là buổi lễ khánh thành Trường Huấn luyện (schoolhouse) của công ty IBM. Năm 1982, nhân việc IBM đạt doanh thu ngất ngưởng là 3 tỉ đôla, một con số mà Time đánh giá là cao nhất đối với dạng công ty sản xuất hàng công nghiệp, tạp chí này đã nhắc lại tinh thần doanh nghiệp của Watson:
Vị chủ tịch thích nhân viên treo hình của mình trong phòng làm việc, giờ đây xưng chúng ta khi nói chuyện Painted Post là thành phố gần nhà ông nhất. Nhưng Watson, sau khi nhận ra sai lầm, vẫn nhất định không sa thải nhân viên.
Năm đó Watson 17 tuổi, tức 1891, và lần đầu tiên biết đến một thành phố. Hàng ngàn con người vây quanh quan tài của Watson ở nhà thờ vào ngày ông qua đời, 1956, và họ đưa ông đến quả đồi nhìn xuống hồ nước trong thung lũng Sleepy Hollow. Chưa hết, từ đó người này phải đảm bảo đưa IBM về lại vị trí dẫn đầu thế giới mà nó vốn giữ vững trong nhiều thập niên.
Đội quân bán hàng lịch lãm và tinh nhuệ của Watson giờ đây không chỉ còn là độc quyền của quý ông. Biên niên sử của IBM, với tóm tắt 100 năm (1900-1999) với tựa đề A Centery of Innovation, cũng không ghi trường hợp này. lớn lên trong nỗi giày vò bởi sự thiếu tự tin.