Bạn kêu lên: "Sao? Ông có ý dạy tôi sống 24 giờ một ngày nghĩa là 168 giờ một tuần mà ông chỉ tính có 7 giờ rưỡi thôi ư? Ông hy vọng làm được một phép mầu với số giờ đó ư?". Tôi chỉ có thể xét một trường hợp thôi và trường hợp đó không thể là trường hợp trung bình, vì không có trường hợp nào là trường hợp trung bình, cũng như không có người nào là người trung bình. Tôi la lớn lên như vậy.
Thưa bạn, thì bạn cứ bắt đầu đi. mà trong khi làm việc, ông không cho bộ máy của mình chạy hết công suất của nó đâu. Trước hết, xin bạn đề phòng nhiệt tình của mình.
Vậy mà bạn đương đi tìm hạnh phúc, phải không? Bạn tìm thấy nó chưa? Điều quan trọng nhất là luôn nhận thấy luật nhân quả, nghĩa là thấy sự phát triển liên tiếp trong vũ trụ, nói một cách khác, là thấy luật biến hóa. Không có một vị thần linh nào bảo: "Người này hoặc là điên, hoặc có óc nô lệ.
Tiểu thuyết đó là cuốn Aurora Leigh mà tác giả là E. Nhưng có gì lạ đâu? Vẫn là luật nhân quả mà. Tôi tưởng tượng rằng phần đông những người có óc tò mò tìm hiểu đều hướng đến văn chương.
Tôi biết bạn đương tự nhủ: "Cái anh chàng này, từ đầu sách tới cuối chương trước nghe cũng xuôi xuôi, cũng đã bắt đầu làm cho mình hơi chú ý tới, nhưng bảo mình suy nghĩ ở trong xe và tập trung tư tưởng thì không được rồi. Nhưng dù giàu đến bậc nào, bạn cũng không thể mua lấy được một phút. Bây giờ chắc bạn mong tôi chỉ cho bạn một bí quyết kỳ diệu để có thể đạt tới mục đích của mình là thu xếp đời sống hàng ngày cho hoàn hảo, và do đó loại trừ được nỗi bất mãn kể trên.
Bạn phải bảo vệ lòng tự trọng của bạn. Bạn sẽ nhìn kỹ từng nhạc cụ một và nghe thanh âm của nó; bạn sẽ biết một vài nhạc-cụ của Pháp khác của Anh ra sao, sao nhạc công này lãnh lương cao hơn nhạc công kia, mặc dầu nhạc cụ của họ không phải là thứ khó chơi như đàn vi-ô-lông. Một nguy hiểm nữa, là bị buộc chặt vào chương trình như một tên nô-lệ bị buộc chặt vào cỗ xe.
Về điểm đó, tôi không cho rằng một thất bại vẻ vang lại hơn một thành công nho nhỏ. Thật là một chế độ dân-chủ lý-tưởng. Và có thể thoả mãn lòng khao khát hiểu biết của ta mà không cần đến văn chương.
Mà thái độ của thầy là điều quan trọng nhất. Và khi đã quyết định làm xong một công việc nào thì dù nó buồn chán đến đâu, cũng phải làm cho xong. Điều đó rất dễ chịu và làm cho ta bình tĩnh, yên vui.
Vậy bạn nên để, chẳng hạn, từ 9 giờ đến 11 giờ rưỡi để làm một việc mất giờ rưỡi. Nghệ thuật là cao quý, nhưng không phải là cao quý nhất. Sau cùng bạn lên giường, mệt phờ vì công việc ban ngày.
Nếu khi bán giấy xe cho ông ta, công ty xe điện hỏi "Tôi đổi cho thầy một đồng tiền vàng, nhưng thầy phải các cho tôi 3 cắc" thì tất ông ta la lên dữ dội. Tôi nhấn mạnh bao nhiêu vào điều đó cũng không phải là thừa. Tiểu thuyết đó là cuốn Aurora Leigh mà tác giả là E.