Vậy mà ngay trong năm đầu, ông đã thâu được 5. Cả hai sự quan trọng ấy thường được quyết định liều lĩnh như trong canh bạc. Như vậy chắc chắn Đại tướng đau chỉ vì lo nghĩ, cảm xúc mạnh quá, thần kinh kích thích quá nên khi hết lo, lại vững bụng, vì công việc đã hoàn thành ông bình phục lại ngay.
Lúc ngồi ôn lại những hành vi trong tuần, tôi thường thấy khổ sở lắm. "Không bao giờ tôi vào một tiệm cao lâu, một tiệm hớt tóc hoặc một cả hàng mà không nói một câu làm vui những người tôi gặp. Hồi đó, cô ở tỉnh Tucson, thuộc tiểu bang Arizona.
Mỗi lời ông thốt, được người ta chép liền vào sổ tay, gần như lời thiên khải vậy. Một trong những nguyên nhân chính của sự mệt nhọc là nỗi buồn chán. Ông nói: "Trời sẽ lo cho ta".
Bạn cầu nguyện: "Kính lạy Thượng Đế, con không thể chiến đấu một mình được nữa. Rồi hoạ vô đơn chí: nhà ngân hàng ông gởi tiền cũng vỡ nợ. Tôi không bao giờ quên được một ý kiến đã đọc trong tờ báo Đời bạn.
Hai đứa nhỏ ấy làm cho tôi vui nhiều hơn là tôi đã làm vui chúng. Nếu bạn chưa tới 18 tuổi, có lẽ bạn sắp phải quyết định hai việc quan trọng nhất trong đời bạn. Đó, tôi chỉ làm được có vậy thôi".
Việc ngập tới cổ, mà không bao giờ làm xong được cả. Ông nghe bọn tuỳ tùng phàn nàn về những chuyện lặt vặt hơn là về những việc lớn. Tôi xếp dọn giấy tờ trên bàn, sửa soạn đi xa, thì thấy một bức thư bỏ quên, của cháu viết cho tôi khi thân mẫu tôi mất mấy năm về trước.
Có phải chỉ vì nó kéo ta qua khỏi một đám sương mù mà trong đó ta đang dò dẫm? Nó đặt chân ta trên một khu đất vững chắc. Bạn và tôi, trên đường đời, sẽ gặp nhiều tình thế bất mãn, không thể thay đổi. Trong thâm tâm ông thất vọng, nhưng vẫn tự nhủ rằng "phải cố làm sao tránh không oán hận một ai".
Phần đông những thảm kịch ấy có thể tránh được, nếu nạn nhân chịu tìm ở Tôn giáo, ở kinh kệ, nỗi an ủi và sự bình tĩnh cho tâm hồn. Vậy sự chán nản có thể làm cho ta mệt nhiều hơn là công việc, dù công việc ấy cực kỳ khó nhọc như leo núi đi nữa. Thời oanh liệt của tôi quả đã qua hẳn.
Montaigne, một triết gia trứ danh ở Pháp, dùng câu này làm châm ngôn: "Loài người đau khổ, do hoàn cảnh thì ít mà do ý niệm về hoàn cảnh thì nhiều". Vì sao vậy? Vì tôi hăng hái thích thú vô cùng. Bà tiếp: "Những người nào có ngân sách gia đình là những người thanh nhàn".
Tôi sống độc thân và chỉ khi nào xỏ kim tôi mới nhớ tới". Do kinh nghiệm, tôi cũng biết rằng giao quyền cho những người không xứng đáng tai hại lắm. Có phải toàn là tưởng tượng không? Không.