Đến phòng nghỉ, giới thiệu đây là nơi nghỉ ngơi sau khi tập, có thể đọc sách báo, xem tivi, ngủ. Sống là gì nếu không biết chịu đựng nhau. Để họ thấy bị bao trùm và phải nỗ lực để xé cái màng nhầy ấy ra.
Phải trình đơn cho cái loại đó, nhục lại còn làm cao, còn chửi đổng. Cũng chẳng biết sẽ chụp không. Đó là thế giới quan, là nhận thức của phần đông thế hệ đi trước và cả thế hệ của tôi.
Và không chắc có ai trong đó tưởng tượng ra trên ngọn dừa mà họ không nhìn thấy, có một người. Con đường quanh sân vận động Mỹ Đình rộng và xanh, khá yên bình. Mọi người vẫn thấy bình thường.
Chuyện học hành sa sút vừa qua mà có phần do sự tự do của cháu không nói đến nữa, ta làm lại. Đồng chí nào mai sau làm quản lí giao thông xin nhớ cho cái vụ này. Còn một cái quên đáng sợ nữa là quên rằng phải cố không được khinh bỉ loài người dù họ tỏ ra khinh bỉ anh.
Không phải là một thứ trẻ ranh để mỗi khi họ răn thế này là đúng thế kia là không đúng lại cảm thấy thất vọng và tụt hứng. Ở đây, họ cho mình quyền gào thét, nguyền rủa, phán xét. Hết xe này đến xe kia khoe giọng hát của mình trong cuộc thi ngoài trời.
Tôi khóc vì tôi thông minh nhưng không phải thông minh kiệt xuất, không có trí nhớ phi thường. Hoàn toàn không ngái ngủ. Nhưng thật tình lúc này bạn muốn được nghỉ.
Nhưng họ lại cho đó là một ảo tưởng trong cái xã hội này. Chia luôn thành hai phe ẩu đả. Bác cũng hiểu, vứt điếu đi.
Không có lí do mà khóc như hôm trước (ví dụ như thế, chuyện mà) thì hiếm lắm. Thôi ạ, cháu chả biết nói gì. Ra trường bác khao to.
Thêm nữa, bác quan niệm trẻ con, thanh niên cứ đưa vào kỷ luật, chơi đòn tâm lí, ân cần chăm sóc, bệnh gì cũng khỏi tuốt. Tôi bảo: Chú thông cảm cho cháu, cháu đợi cô cháu ở chợ, lúc chú bảo đi cháu vướng nên chưa đi được. Nhưng hiềm là dồn nén, kiềm chế cảm xúc thì phải giải tỏa để cân bằng.
Đôi khi tôi mặc cảm vì sự mâu thuẫn và âm thầm chống đối này. Hắn chỉ không có thời giờ làm tuốt tuồn tuột. Và phần thưởng sẽ trị giá hơn cả giải Nobel.