Hoặc không tưởng tượng rằng có ai đó đang tưởng tượng ra họ. Có điều, con đường thì khác. Tôi biết cảm giác này làm cho câu chữ hoài nghi hơn.
Thấy tôi đi với người chị khác, chị xui đứa con gái hàng xóm giật mũ của chị út vứt xuống cống. Không thanh minh rằng việc bạn làm dường như đơn độc nhưng bên cạnh tiếng nói của riêng mình, bạn muốn đại diện cho tiếng nói khó định hình trong lòng họ. Và cũng chẳng làm bạn cảm thấy hay ho hơn khi đưa ra những sự thật mà họ phải đối diện.
Thi thoảng nó đem đến những tổng kết thú vị. Hay là tôi cứ viết thế này? Kể chuyện thôi. Chụp xong lên chiếu đánh chén ngắm ngó người ngợm phố phường.
Căn nhà chắc sẽ trầm đi. Cái nơi mà mấy tháng trước mẹ đã rủ nhưng tôi không đi. Trên đầu hộp dầu cá là một con cá sấu lưng xanh bụng vàng mà mỗi lúc lên dây cót, nó đi cà giật và trông khá thật.
Khi đã chơi thì nhập vào từng tế bào, từng phi tế bào, cực kỳ lôgic mà cũng phản lôgic và cả những cái giữa hoặc không thuộc về những thứ đó. Thằng em ngồi kiểu đầy tính hiền triết từ đầu đến cuối buổi. Và khi họ thông minh lên thêm một bậc như thế, họ sẽ như bao người đi trước, cảm nhận rõ hơn về sự cần thiết đầy tính khoa học của cái thiện.
Nhưng họ không dùng được những cái đó để làm loài người đẹp hơn. Tay tiếp tục thả giấy vào. Đất nước chưa đến thời đại có những đầu nậu biết săn lùng những cái đầu có ý tưởng.
Cái từ nhân loại nghe đẹp phết. Vừa mặc cảm vừa đầy kiêu hãnh không muốn chúng bị ngó qua một cách hờ hững và đầy mỉa mai. Thậm chí, bây giờ mình cứ mặc kệ nó ở đấy.
Với sự phân vân đó, bạn sẽ không cảm thấy yên tâm mà đắp giấc ngủ lên mình dù bạn có thể là một thiên tài. Điều đó có đáng sợ với những người lớn càng ngày càng yếu đi không? Dù nó không được kể một cách hấp dẫn thì nó cũng có cái gì đó mơi mới.
Bạn thường nhớ đến một câu trong truyện Muối của rừng của Nguyễn Huy Thiệp mà bạn sẽ tìm cuốn truyện để trích cho chính xác: Gấu thì luẩn quẩn bên những khúc cây. Là lặp lại nhàm chán, là luôn luôn sáng tạo.
Việc nhớ được giấc mơ là một sự tiến bộ về lí trí và trí nhớ. Bạn vừa đi, vừa nghĩ, theo mạch câu chuyện dở dang đang viết này, thường là thế, thằng em ngồi im sau lưng, nên tí là đến nơi. Chúng ta đang vừa là nước nghèo lại vừa sống theo lối sống ơ hờ mà xã hội tư bản thừa nhận.