Gaigoiq12

Chạm mặt cô nàng nhà bên thường xuyên phát ra tiếng rên rỉ mỗi đêm

  • #1
  • #2
  • #3
  • Kết luận: Con hứa với bác gì nào? Chị út mớm: Lần sau cháu không thế nữa, hứa đi. Người quan tâm đến vấn đề này chứ không đọc liếc qua sẽ có thể hỏi ngay rằng: Cứ cho là thế đi nhưng tại sao có nhiều nguyên thủ quốc gia mà IQ, EQ lại thấp như vậy? Đối với những trường hợp (không phải là hiếm này), chúng ta cùng thử liên tưởng xem… Người lớn thì thật xa lạ.

    Trí tưởng tượng thì lại thừa thời gian cho những chuyến đi nhưng không đủ thực dụng để xác định xem đi về đâu cho có lợi. Tất cả mối bận tâm của họ nằm trong vòng luẩn quẩn ấy. Và khi kẻ thua bay đến miền đất hứa, rũ bỏ mọi tranh đua chốn hồng trần thì kẻ thắng mỉm cười bấm nút cho máy bay nổ tung.

    Mà tại sao ta cứ miên man thế? Tại sao ư? Vì ta ngại. Đã đi một số cây số. Chúng là những bước chân của suy nghĩ.

    Hắn muốn một sự bình thản khác với tàn nhẫn, vô cảm. Đây chỉ là một sự sống sót qua vài cạm bẫy đầu tiên. Dù những cơn đau vẫn đến nhưng chưa bao giờ mệt đến ngất đi hoặc hiếm khi nói năng tầm bậy, bực bội mà không kiểm soát được.

    Trước khi kể tiếp chuyện hôm qua thì tôi đốt. Thậm chí, bây giờ mình cứ mặc kệ nó ở đấy. Và dĩ nhiên, nó cần thuộc ít nhiều quyền sở hữu của họ.

    Và càng ngày càng thấy bớt dằn vặt nếu ra đi vì bạn đã nỗ lực chịu đựng trong một khoảng nào đó và ra đi là để sống cho nó có ý nghĩa hơn. Ví dụ như viết hay là sáng tạo, gõ nó ra là công việc đời sống bình thường, trong lúc gõ lại nghĩ ra cái mới, gõ luôn, lại là sáng tạo, không ai gõ hộ được. Của một thân xác đặc.

    Đó là một sự chuyển đổi quan trọng. Mà là từng câu hỏi cho từng bước chân. Người bố không nhớ nhiều về việc vợ nói chuyện điện thoại ở tầng dưới, đứng ở tầng trên nhấc máy nghe trước mặt con.

    Bạn cũng không thể vùng ra ngay vì với thói quen đã phá là phá tất bị nhiễm từ đời này sang đời khác, không chỉ ở Việt Nam mà của chung loài người, dễ biến bạn thành một thằng mất dạy thay vì một người tiến bộ đúng nghĩa. Và có một cái đầu luẩn quẩn. Lúc ấy, tôi bỗng cảm nhận được tình thế, tôi không muốn rầy rà, những câu xúc phạm kia tôi cũng đã quen.

    Bạn nằm xuống, trùm chăn lên đầu. Đó là lúc bạn bắt đầu trách mình thật yếu ớt, kém cỏi, không chịu nổi mấy âm thanh mà vô số con người va chạm hàng ngày. Tôi 21 tuổi, chưa hy sinh được mấy tí, chưa cống hiến được mấy tí.

    Q của lí trí không tự an ủi được. Bạn dần biết cách đặt năng lượng của mình vào cái gì. Rồi ráp nối thành một câu chuyện hay một cái gì đó.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap