Gaigoiq12

Gã cạnh nhà giả làm thầy giáo thôi miên em học sinh nữ để giở trò đồi bại

  • #1
  • #2
  • #3
  • Nghe rõ chưa? Mất giấc mơ rồi sao mày còn chưa tỉnh? Chuyện bị nhục của kẻ không có quyền, tiền, danh mi nói phải. Và tiếp tục đùa cợt với bạn trong màn đêm.

    Định cho mấy câu chua chua cay cay vào nữa nhưng mà nhân vật này không hợp. Khao khát được đụng chạm với giới khác không thường trực hoặc bị việc khác lấp đi. Khi mà đã lớn đầu cả rồi.

    Lại đi lấy của ai đó để trả mình cho bằng được. Chúng không bao giờ dám oán bác nếu chúng lỡ sa ngã trong thời gian bác nghỉ ngơi đó. Những suy nghĩ chúng rất rành mạch và trôi chảy.

    Liếc thấy mẹ có dừng chuột hơi lâu ở câu: Mẹ ơi, con thèm nghe mẹ mắng, mắng yêu. Thích làm cả cái mình không thích. Chúng ta có hai cái rỗng.

    Hắn thấy ngột ngạt giữa tò mò và chán nản khi diễn đạt không đúng cái gì đó mơ hồ mà mình thực sự muốn diễn đạt. Tụi bạn rủ đi đá bóng lúc mười rưỡi nhưng không thú lắm, người đang mệt. Nó trông như một tác phẩm điêu khắc gỗ được sơn màu rất khéo.

    Chả nghĩ nhiều cho ai được. Đêm qua, bạn vừa viết 35 truyện (cực) ngắn mà bây giờ chưa muốn đọc lại xem hay dở thế nào. Nên: Cứ để nó âm thầm viết, đừng lăng xê nó kẻo nó tự kiêu; hoặc đâm cố gắng phấn đấu, tiếp thu, học hỏi mà mất đi vẻ nguyên thủy, tự nhiên.

    Bạn không khinh rẻ mình vì bạn cố sống trung thực và linh hoạt với cái bạn biết và không ngừng muốn nắm bắt cái bạn không biết. Vả lại, ở đây còn có mẹ tôi đau ốm, có con gái cả của tôi sắp lấy chồng, con gái út đang nhọc nhằn đại học, con trai tôi chưa vợ, chồng tôi với lại họ hàng, cháu tôi học hành dở dang, cửa hàng tạp hóa thiếu người lo liệu. Việc bạn định làm là trốn vào giấc ngủ và bắt chước triết lí của một nhân vật tinh nghịch trong truyện tranh: Con thú mau lành vết thương vì nó ăn nhiều và ngủ nhiều.

    Chả nghĩ nhiều cho ai được. Một điều rất hệ trọng. Hắn thấy ngột ngạt giữa tò mò và chán nản khi diễn đạt không đúng cái gì đó mơ hồ mà mình thực sự muốn diễn đạt.

    Và thế là nhiều người đói quyền con người sống trong cái thiện ác ngẫu nhiên. Tôi từng (và vẫn luôn) phân vân, mặc cảm trong cảm giác lợi dụng nghệ thuật. Một lí do bạn không muốn ra đi là còn nhiều tác phẩm khiến bạn củng cố lòng tin mình là thiên tài còn dồn ứ trong hộc tủ.

    Nhưng những áp lực dai dẳng khiến bạn đâm bệnh. Tôi lấy một cái nồi ra, xé nó tua rua tơi tả nhiều hơn, bỏ vào nồi rồi xòe diêm lên đốt. Ông anh cứ kéo cửa vào, mãi không mở được, tôi nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap