Nhưng không có quyền lấy sự vất vả biện minh cho sự thiếu cập nhật những tri thức cần thiết. Nhưng lạm dụng chúng thì chẳng khác nào thể hiện mình không xứng đáng với chúng. Tôi tự hỏi tôi đang khóc vì thương tôi, vì đau đớn hay vì họ.
Nhẹ như thể bên trong đã mục ruỗng, cạn kiệt cả. Có nó thì đau nhưng không có nó thì bạn lại trở thành vô cảm thật rồi. Tôi vừa rơi nước mắt vừa nghĩ như vậy.
Nếu bạn nhớ không nhầm thì giấc mơ vừa rồi có đến bốn, năm tầng. Hồn nhiên đến đáng thương. Nhiệm vụ đào tạo, bảo vệ, cứu chữa con người của giáo dục, an ninh, y tế đã không còn là mục tiêu mà mỗi công dân trong ngành hướng tới.
Hy vọng bà chị sẽ không hỏi phòng kế toán xem cậu em đến lĩnh lương chưa. Đứng dậy tại chỗ, uốn éo nhún nhảy theo điệu nhạc trong máy vi tính, đơ đỡ. Vả lại, mười rưỡi là phải lên giường nằm rồi.
Những viên gỗ ấm áp cọ vào đám râu như những giọt nước mắt. Cậu em người quen ấy đến đó thường xuyên. Ta sẽ cố giữ lại sự lương thiện, không phải để cho ta, mà để cho những người rồi đây sẽ thật gần ta.
Nhưng mà này không được bi quan. Tôi thì cất lại trong đầu. Trọng tâm lại chuyển sang câu hỏi: Mình viết có hay không?
- Ông cụ bảo chỉ có ngài mới hiểu được ông cụ. Tôi tưởng tôi ngu mấy môn đó nhưng về sau nhìn lại, hóa ra tôi chẳng bao giờ học bài về nhà. Bây giờ đến tiết mục bể sục.
Những trận bóng và bác bấm huyệt gần nhà làm tôi thấy khoẻ hơn. Làm một chuyến du ngoạn Đà Lạt đi. Cái nào không nhớ được thì cũng tốt.
Vì điều đó sẽ khiến bạn buồn ngủ mà không ngủ được. Như những chiếc giỏ bện rơm, xơ lá hình trái tim. Hoặc trò chuyện với bà ấy nếu bà ấy có hứng thú tâm sự.
Tôi có thể giết họ bằng nhiều cách. Khi bạn mơ thì bạn ít biết là mình mơ. Lúc đó, tôi không cho phép mình cười gằn.