Tôi hơi để ý anh chàng, chắc lớn hơn tôi độ dăm tuổi, xử lí cái vỏ kẹo thế nào. Sẽ là đê tiện khi đòi hỏi lòng bao dung cho sự kém cỏi trong nghệ thuật. Phải có luật để người ta không tha hồ sát thương nhau.
Hãy để bác nói, đôi khi nói là một cách giải toả tốt. Chẳng có cái gì đập. Cái tâm hồn cô cũng xấu xí như cái mặt của cô, đó có phải là một nguyên tắc của tạo hóa không?.
Nhưng với hiện tại ở Việt Nam, ví von như thế một chút, để thấy về tính linh hoạt trong cách cảm nhận sự hài hước lí tính thì người Việt khá khô cứng. Nghĩ đến một viễn cảnh xin lỗi và trả góp. Nó trông như một tác phẩm điêu khắc gỗ được sơn màu rất khéo.
Bao giờ cũng phải có vật thí mạng, làm đuốc sống châm lửa cho cuộc đấu tranh cho quyền sống, quyền làm người. Ngọn lửa lớn làm ông ta hả hê man rợ. Đừng ví ta với sự chung chung của số đông.
Đáng nhẽ (và có lẽ về sau) các lớp học cần có kiểu thư giãn này cho giáo viên và học viên. Bác tôi bảo: Chào chú đi con. Trong khi anh đang nhủ lòng đi đến những biến chuyển mới.
Tôi đang viết với tư cách một thiên tài. Vì thế mà cho dù tôi đấu tranh cho họ thì cuộc đấu tranh cũng có thể trở nên vô nghĩa. Bác gái thường cung phụng bác trai, có lúc bực mình vẫn nhịn.
Tôi sợ những sự quen thân, gần gũi mà không hiểu nhau. bonus: người bình thường làm thiên tài khó thế nào thì thiên tài làm người bình thường cũng khó không ít hơn thế. Những đòn tâm lí chỉ làm cảm xúc của tôi thêm khô khan và chán ngán.
Khi mà sự chịu đựng ấy khiến họ tiếp tục công cuộc dạy dỗ để bạn trở thành một thằng đàn ông mà con gái nó không coi thường. Và sốc trước một chuỗi ngày dối trá của đứa cháu? Bạn từng nghĩ đến chuyện này. Cười mãi cả đời không làm nên trò gì, lại làm người khác khóc.
Thấy mình như một kẻ ngu si, trơ trọi, chẳng biết làm gì. Hành động của tôi là hành động tự vệ để sinh tồn và tôi hoàn toàn ý thức được chúng chứ không khát máu. Và nhận ra khi sức khỏe không cho phép thường xuyên đá bóng, đầu bạn mệt hơn rất nhiều.
Họ cũng cần lòng hy sinh của bác lắm. Nhưng họ không nhận ra để vượt qua hoặc lờ đi. Từ ấy, tôi không bao giờ muốn có lại cảm giác sững sờ và buồn nôn đó).