Và đã nghe thấy 2 cú điện thoại, 1 lần bấm chuông, và tiếng ồn từ những người thuê nhà. Và có một cái đầu luẩn quẩn. Tôi định kiến và chủ quan quá chăng? Thù dai quá chăng? Sau khi cô ta không duyệt cái đơn xin nhập lớp sau thời gian bảo lưu của mình.
Ông lão giật thót mình: Ấm! Bác hy sinh cho cháu ít thôi, quan tâm đến cháu ít thôi để san sẻ cho họ nhé. Nhưng lúc đó tôi chỉ nghĩ tới nàng.
Chỉ khi ta gặp họ, ta mới hiểu họ là ai. Tôi để vài ngày trôi đi. Lúc đó, tự nhiên bạn gầm lên: THÔI!!! Chỉ một tiếng và bạn tỉnh dậy.
Thế nên trong hắn mơ hồ sự so sánh tưởng như là một sự giằng xé lớn lao nhưng thực ra tối nghĩa và thiếu cơ sở: Chung thủy với đời sống tuyệt vời hơn hay sáng tạo tuyệt vời hơn? (Cái này từa tựa như câu hỏi vị nghệ thuật hay vị nhân sinh). Nếu bạn là một nhà phát minh, làm ơn chế tạo một thứ gì đó rẻ tiền có thể bịt tai tránh những âm thanh cơ bản mà tôi đã nêu. Bạn dậy tìm cái đồng hồ, không ra.
Ngoan ngoãn lại cũng là chơi. Đồ của chú toàn thứ lởm khởm quá đát. Tua nhanh thôi, mệt rồi.
Nhưng những người khác thế, họ tìm giải pháp cho một cuộc sống thoải mái, tự do, hưởng thụ đúng cách hơn. Về trả vay, cho nhận. Ông anh cũng làm theo.
Cũng có người trong số họ rất tự tin rằng mình hiểu hết, biết hết. Bác gái giọng nhẹ nhàng: Thôi. Phim chưa hết thì vợ gã đón con về.
Cả nước mũi, chảy dài qua môi, rỏ xuống tong tỏng. Một cái Dream khoảng mười bảy triệu. Chưa nổi, đồng chí ạ.
Ta cũng được đi câu. Họ không hiểu biết nhiều về phương pháp giải tỏa. Việc nhớ được giấc mơ là một sự tiến bộ về lí trí và trí nhớ.
Dù tôi rất ghét những người ích kỷ và khe khắt. Đó là niềm thất vọng lớn của tuổi trẻ. Mà tại sao ta cứ miên man thế? Tại sao ư? Vì ta ngại.