Tôi đang viết với tư cách một thiên tài. Cái đó không làm tôi khinh bỉ, cũng chả xấu hổ khi người trên đường ngoái lại nhìn. Và đã nghe thấy 2 cú điện thoại, 1 lần bấm chuông, và tiếng ồn từ những người thuê nhà.
Làm thế gian thoải mái rồi lại ngột ngạt, tù túng, buồn nôn, bực bội. Những giọt nước mắt bằng gỗ. Nhưng lí trí dạy tim tôi phải muốn.
Mà còn thua trắng về tài năng. Rất có thể bạn sẽ muốn văng tục. Rồi bảo cảm ơn ta đi.
Trong xã hội này, khi nhiều mộng ước đã tắt, những người nhạy cảm khó sống. Họ không đấu súng đấu gươm mà đấu trí. Sự nhai lại chỉ là trò dở tệ.
Một số người trong số họ cũng biết. Cháu bảo: Để cho đẹp ạ. Về nhà, bác bảo cháu: Cháu lành quá.
Mà không tìm thấy trong ấy ít nhiều cay đắng. Tôi không thân được với những thằng con trai cùng lớp. Còn nếu không biết gì, cứ để bà già yên tâm với công việc của bà ấy.
Bạn hy vọng sự không biết rằng cứ chịu đựng thế này có thể giết bạn được tha thứ khi chẳng may bạn tự giết mình trong chờ đợi. Vì tí nữa, bác tôi cũng đến xin xe cho tôi về mà thôi. Tớ sẽ cho cậu nhiều lắm.
Nhưng với hiện tại ở Việt Nam, ví von như thế một chút, để thấy về tính linh hoạt trong cách cảm nhận sự hài hước lí tính thì người Việt khá khô cứng. Từ đó, những lối mòn suy nghĩ và hành động dần hình thành. Em quên mình là một thiếu phụ mà cứ ngỡ mình như một thiếu nữ bị bố mẹ cấm đoán không cho gặp người yêu.
Người hoài nghi mệnh đề bạn là thiên tài nhất có khi là chính bạn, kẻ tự dằn vặt. Khóc cho vài năm tích tụ. Và hiện sinh là một thứ mà những kẻ cầm quyền rất khoái.
Việc quan tâm trước nhất là thoát ra khỏi tình trạng này nên đầu óc rối tung. Có thể đó là trạng thái của một kẻ đã thỏa mãn và nhàm chán về dục vọng hoặc một kẻ luôn phải đè nén nó. Và quyết định của tập đoàn kinh tế ấy có thể là quyết định của một con người nhỏ bé hay bị cảm khi ra mưa.