Có thể những suy nghĩ ấy không hiện rõ trong từng chữ của nội tâm. Chúng xèo xèo sền sệt. Ông anh họ thiu thiu ngủ bên trái.
Phải hết sức giữ gìn. Việc lựa chọn lăng xê và cộng tác làm ăn với tôi sẽ đem lại cho họ không ít màu mỡ sau này. Một khi đã hòa vào xu thế hờ hững của xã hội thì không tránh khỏi thói quen đưa sự thờ ơ và thiếu quan tâm lẫn nhau vào trong gia đình.
Một hôm, cô lớp trưởng thông minh và năng động và cao lớn (luôn xếp thứ nhất, trên tôi một hoặc hai bậc, trong các kỳ thi học sinh giỏi tiếng Anh của trường) hỏi tôi: Sao ấy buồn thế? Tôi đáp: Buồn ngủ. Ta còn có thể cứu sống vợ ta. Trên con đường bị truy sát, anh ta đã rắc kịp những hạt mầm máu của mình xuống những mảnh đất khô cằn.
Ông bà thì đã có người giúp việc và con cháu khác nữa. Rồi tôi đổ nước vào đống tro tàn. Một số người trong số họ cũng biết.
Thấy mình như một kẻ ngu si, trơ trọi, chẳng biết làm gì. Hôm đó trời mưa to vừa tạnh. Chuyển sang máy mát xa.
Cháu nó đang bị đau cơ. Mọi nỗ lực nhồi nhét chỉ đem lại bi kịch. Đó là một quá trình lao động và tích lũy ròng ròng của trí tưởng tượng.
Chúng xèo xèo sền sệt. Chả thằng nào là không biết quay cả. Hình như chưa bao giờ bạn nói mê.
Khi trí óc đầy nhóc ý nghĩ, bạn sẽ thấy máy đọc suy nghĩ hay máy phát hiện nói dối chỉ là một trò hề. Thả thơ ra để nó bị bọn vô học cho ăn một cái tát. Thấy rõ bi hài kịch của con người khi luôn đầy khiếm khuyết mà lại luôn đòi hỏi sự hoàn hảo ở người khác, hoặc tự đòi hỏi sự hoàn hảo của mình trong đơn độc.
Cuối mùa lại ra đợt mới. Khi mà tôi lạc loài. Có điều, ở cái độ tuổi này, khi mà còn tay trắng, bạn phải vượt thoát khỏi nó để tự tạo khung cảnh ấy cho mình.
Kéo ghế ngồi xuống đầu bàn. Có vẻ đã thành công trong bài thuốc mị dân. Tôi cũng tưởng mình đùa.