Gaigoiq12

Em đồng nghiệp mu bướm to như mai rùa đụ thật phê

  • #1
  • #2
  • #3
  • Mà muốn vào có phải dễ đâu, phải có người quen giới thiệu. Nhưng nó có giá trị khi ở giữa khoảng hư vô đến hư vô, nó đã ma sát với đời sống của các hạt bụi khác. Hơn nữa, loài người trong thế giới vật chất bị lệ thuộc vào nó (và cả muôn thứ luân lí) thường hèn nhát, lại có bản năng ham sống sợ chết nên có thể yên tâm rằng sẽ không bị tuyệt chủng bởi hiện sinh (mà có thể bằng cái khác).

    Kể cả sau một đêm trong giấc mơ mà mọi người thân xúm vào mỗi người một ý vạch đường đi cho bạn. Trẻ con chui ra từ đâu nhỉ? Nách? Mồm? Không phải. Thế là sáng xách xe đi rồi lẻn về nhà ngủ hoặc viết.

    Gió se sẽ mang vị mặn. Môn Lí và Hóa ban đầu tôi học tốt. Nhà văn vội vàng quệt nước mắt.

    Một thế giới tuyệt vọng tạo nên những sinh vật hiện sinh ấy. Nhưng anh không quẹt diêm mà anh cứ ngồi đó. Không rõ là bực ai, cái gì nhưng quả bây giờ, khi xong một giai đoạn gột rửa nữa (hơi muộn?), chừng nào còn có ý định viết tiếp, tôi nôn nao muốn khạc nhổ một con người cũ to nhất trong vô số con người trong mình ra.

    Hoàn thành được mục tiêu trước lúc mọi chuyện vỡ lở sẽ làm bạn thấy phần nào thanh thản và sẵn sàng chờ sự vỡ lở ấy. Tinh thần? Bạn góp sự hoà đồng trong những trận bóng, trong những cuộc vui có điều độ. Hắn chỉ không có thời giờ làm tuốt tuồn tuột.

    Vứt béng cái chuyện này đi. Ngồi ở rìa bồn hoa, những người là người. Nhưng chờ đến bao giờ.

    Cửa ải đầu tiên là bác trông xe. Vì thế mà cho dù tôi đấu tranh cho họ thì cuộc đấu tranh cũng có thể trở nên vô nghĩa. Nếu độc giả ngu đến thế thì viết ngắn dở hay viết ngắn hay đều hay cho tớ cả.

    Hôm trước em đọc ở một tờ báo có nói… Nói chung là bố mẹ hơi xuôi xuôi thôi, còn họ vẫn chưa thay đổi quan niệm mảnh bằng đại học không thể không có. Chỉ vòng vo luẩn quẩn thế thôi, là đời. Đơn giản vì hai cái đó bản chất giống nhau: Bó hẹp về cảm quan.

    Sự hòa giải thường thành công chỉ khi xuất phát từ nỗ lực của thiểu số và sự tha thứ của số đông. Thế là tôi không ngại quá bỡ ngỡ và cảm giác bị cười mỉa sau lưng vì sự ngô nghê. Tôi kệ tôi dắt tôi đi.

    Bọn con cháu chúng tôi không thể chứng kiến ông cụ quằn quại thêm một giây nào nữa. Giờ ở nhà chị, thường xuyên gặp nhưng chị chỉ tạt qua nhà ăn cơm chiều rồi lại đi học thêm hoặc vào trường. Mở đầu là tên của bạn, sau đó là …is a.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap