Hơi buồn cười, bị hại cần sự tha thứ của bị cáo. Không hiểu sao chữ trở nên xấu tệ. Mẹ hỏi: Con mệt à? Con không học được à? Pho tượng tôi vẫn hóa đá.
Bố thì ít khen ngợi con cái nhưng một hôm khách đến ăn cơm, mọi người nói chuyện về tôi, tôi ngồi trên tầng nghe loáng thoáng bố ở tầng dưới nói: …nhưng phải nói là nó dám khẳng định mình viết hay. Tác phong công nghiệp + Khả năng chia sẻ + Hiệu quả. Mưa ý nghĩ như đá rơi lộp bộp trong óc, chờ cô nàng Buồn Ngủ đỏng đảnh hay trễ hẹn.
Tôi từng nghĩ tôi sẽ giằng lấy một thanh kiếm và dồn hết lực cũng như sự dẻo dai, những năng lượng ngầm của mình để chém chúng khi chúng giở trò. Không lại phản tự nhiên quá. Người bảo đời là bể khổ.
Dành thời gian cho nhiều việc chả ra việc gì, tôi vẫn là một thằng anh không xứng đáng (chừng nào nó chưa hiểu tôi) vì không quan tâm đủ đến nó. Tớ mà điên huyền điền thì đọc cũng đã mất cả đêm. Tôi còn phải khỏe hơn cậu nhiều chứ.
Cuối cùng, cái gì về với mình sẽ tự tìm về. Và vì thế, nó mạnh hơn. Còn điên hoặc chết ư? Nói dối.
Câu này (nếu là của ông Phật) thấy hẹp nhất (trong những câu minh triết từng biết). Một kẻ lang thang như tôi không đủ can đảm làm người ta khó chịu nếu dựng xe lên vỉa hè, ngồi quay mông về phía họ và ngó ra đường. Đó là trạng thái mà cô nàng Buồn Ngủ ưa thích để nhảy vào đè nghiến ra.
Cuộc đấu tranh mà một bên là những người ban phát, phán xét. Nói hơi trống không vì bằng tuổi, hồi bé lại học cùng lớp. Đêm hôm khuya khoắt, vắng lặng, nó sủa ai? Nó sủa cái bóng của nó? Hay nó sủa thần chết? Cứ nằm mở mắt trong thứ mờ mịt giăng quanh.
Bạn thấy thế nào? Bạn có đang bị ám sát không? Hôm nay, tôi phá lệ một chút, bỏ học, nằm viết. Không phải tỏa ra từ tay nàng mà từ hồn nàng và ngay trong hồn ta. Nhưng so với người không chơi bẩn (tất yếu vẫn phải chịu nhục kiểu này hay kiểu khác) mà làm được như họ hoặc hơn họ thì không những về nhân cách họ thua.
Để lại thế nào chúng cũng sinh đẻ vô tội vạ. Quả là tôi không muốn viết mấy về những cái này khi nó khô khan. Số cháu đầy đủ nhưng chả bao giờ sung túc cả Rồi bác bảo: Tết này về mua cho bố cái dao cạo, mua cho mẹ ít đồ trang điểm, mua cho em cái gì nó thích.
Mẹ, tôi và một người quen. Nếu không có một sự đổi mới quan niệm cũng như mức sống lớn lao trong xã hội. Nên bạn có thể quyết định bạn không hối hận.